Saturday, 20 October 2018

Kiên trì nhẫn nại hay là quen rồi nên phải chấp nhận

Như mọi ngày mở facebook lên mình thường đọc tin tức và những bài chia sẻ về các topic mà bản thân mình thích và dường như cuồng nên mới follow. Hôm nay mình thấy có một chị thủ thỉ viết lên tường về chuyện nóng nảy, nổi cáu khi mang thai. Càng lớn mình càng hiểu biết nhiều hơn, khi phụ nữ mang thai hormone rồi nội tiết tố thay đổi dẫn đến tính tình cũng theo đà bấn loạn. Nghĩa là người mang bầu lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, bực bội và mất kiểm soát tính cách và tỷ lệ phụ nữ sau sinh bị trầm cảm rất cao nếu không cân bằng được tỷ lệ hormone hay mấy cái tên mà mình hay nghe như estrogen nội tiết tố phụ nữ balabala… đọc bài viết của chị mình thấy sợ “Đẻ” :v :v sợ phải chịu đựng mấy cảm giác mệt mỏi đó, con gái tới kỳ đã khó chịu rất nhiều đừng nói gì đến chuyện bao bọc một sinh linh thiêng liêng trong người cùng với vô vàn sự biến đổi. Nhưng không hiểu sao đọc xong mẫu chuyện chị ấy share lòng mình nhớ tới mẹ vô cùng.
b2
Nguồn : Pnterest
Hồi học lớp 5 mẹ mình mang thai bé út, nhà có hai đứa tuổi không hợp nhau nên cãi nhau hoài, nạnh làm, nạnh ăn, nạnh mẹ đủ điều… Rồi mẹ có em bé hai đứa vui lắm chỉ biết nhà sắp có thêm người nữa, tụi mình sắp có em rồi…. Mẹ nói có em bé 9 tháng 10 ngày em bé mới chui ra, tụi mình hỏi mẹ đủ điều nào là em chui ra ở đâu, em sẽ giống ai, em là con gái hay trai, mẹ có em bé sao bụng mẹ nhỏ thế…. Hỏi nhiều lắm mà mình chẳng nhớ nữa…. thực sự hồi xưa mình không nghĩ rằng sau này mình thương lắm em mình :v (nghe buồn cười quá). Trong trí nhớ của mình chưa một lần thấy mẹ nổi cáu, khó chịu hay la mắng chị em mình khi mang thai, có khi có mà không ấn tượng để nhớ… không to tát để lưu tâm, chắc sẽ có vài chuyện chị em mình phá để mẹ la mắng nhưng mấy chuyện đó ngày thường cũng bị thôi đâu thể nói khi mẹ có em bé lại la tụi mình. Rồi trong đầu mình nghĩ có phải do mang thai mà cơ thể lại nổi nóng, bốc hỏa… nếu đứng ở thế giới của mẹ mình thì chắc chắn là không? Vì sao ư? Vì hoàn cảnh rèn luyện tính cách của con người rồi, phụ nữ thì thời nào mà chẳng như thế. Cớ sao chỉ có thời nay mới có chuyện phụ nữ mang thai lại mất kiểm soát vì này vì nọ… Mình chỉ nhìn thấy mẹ hồi xưa mang thai cũng phải đi làm nặng nhọc, mình còn không có một chút ấn tượng nào về những tháng đầu mang thai mẹ ở nhà dưỡng thai, có lẽ mẹ có nghỉ ngơi cho thai nhi được khỏe rồi mới đi làm, cũng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời tối ngày lo cơm áo, gạo tiền rồi mấy đứa con lớn lo cho ăn, lo cho học nên không còn SỨC để nổi nóng hay mất kiểm soát nữa, thời gian và sức lực lao vào làm việc và suy nghĩ hết rồi thì còn tâm trí đâu mà bận tâm đến những chuyện khác. Hồi đó nghĩ giận vì chẳng bao giờ thấy mẹ lo lắng gì cho con đầu hết, toàn lo cho em hì nạnh em đó mà :3. Mọi chuyện đều do hoàn cảnh mà ra, con người khi phải chịu đựng nhiều thứ quá thành họ học cách chấp nhận, và thực sự chấp nhận nó….Mình tin thời ba mẹ mình cũng như ba mẹ của bạn mình đều cùng hoàn cảnh. Thương cho người phụ nữ xưa kia, bởi vậy mấy cái việc mình trải qua hằng ngày chẳng thấm vào đâu so với các bậc cha mẹ thời xưa, mấy chuyện gặp phải của tuổi trẻ bây giờ không là gì với những gì mà người xưa phải chịu đựng. Nên hãy suy nghĩ tích cực để những điều tích cực sẽ đến với mình. Và hãy nhìn những người sống tích cực để nhắc nhở bản thân hàng ngày….

Nhật ký thanh xuân – tuổi trẻ sao toàn nỗi lo

Thứ hai đầu tuần lúc nào cũng bận rộn hơn mọi ngày, con đường đi làm dường như cũng xa hơn vì kẹt xe. Sáng ăn vội chén cơm lót dạ, rồi cũng vội chạy lên công ty để kịp giờ. Cái tật chạy xe không tập trung, cứ cuốn vào những luồng suy nghĩ vẩn vơ mà theo cách nói tụi trẻ bây giờ là suy nghĩ xàm ba láp. Nhưng vốn bản tính mơ mộng rồi nên cứ cho phép bản thân mơ về những câu chuyện không bao giờ có thật rồi đột nhiên nhận ra rằng thanh xuân của tôi sao toàn nỗi lo.
Chặng đường tôi đi không bằng phẳng, suôn sẻ nhưng cũng không đến mức quá gồ ghề, chông chênh như một số trường hợp khác. Tôi vẫn luôn động viên mình rằng hãy cảm thấy  may mắn khi ba mẹ còn trẻ khỏe, em út cũng lanh lẹn, tôi và những người thân khỏe mạnh. Đó là niềm hạnh phúc mà tôi có và động lực cho tôi những lúc gục ngã. Nhưng nhìn về khía cạnh khác tôi cảm thấy mình sao vướng vào những nỗi lo toan, tôi đã từng nghĩ hay là mình quảng gánh lo đi và vui sống. Nhưng không, tôi không làm được.
Một tối tan ca trên đường về nhà tôi hoài niệm những năm tháng tuổi trẻ, tôi chậc lưỡi nghĩ đến những ngày còn sinh viên, tôi tiếc khi thấy mình ngây ngô non trẻ biết bao, một đứa lúc nào cũng muốn ra trường thật sớm để đi làm phụ gia đình và rồi tôi cứ lóng ngóng về nỗi lo để không tập trung vào việc học. Khi đã ra trường tôi lao đầu vào kiếm việc, nghĩ phải làm sao tìm được việc phù hợp với năng lực, mức lương đúng như mong muốn và có một metor giỏi chỉ đường dẫn lối, khó quá nhỉ có lẽ tôi tham lam quá. Rồi bây giờ những thứ đó tôi gần như đã có, mình lại nghĩ rằng bản thân ếch ngồi đáy giếng và muốn đi đâu đi đó để mở mang tầm mắt thì lại lo không đủ kinh phí. Đi làm gần 01 năm tôi chưa giành giụm được đồng nào đi du lịch, chưa mua được xe, chưa mua được điện thoại. Đấy, trong khi bạn bè tôi dường như đã có hết những thứ ấy và đã có thời gian đi đây đó rồi.
nhat-ky-thanh-xuan-1
Nguồn hình: Internet
Trong công việc tôi làm hết mình nhưng vẫn thiếu sự phân tích chặt chẽ, suy nghĩ thấu đáo, tôi biết đấy là điểm yếu của mình và đang nỗ lực hơn để cải thiện khuyết điểm này. Lúc nào tôi cũng nghĩ bản thân chưa tốt, chưa giỏi và phải cố gắng học hỏi tiền bối, sư phụ của mình nhiều hơn. Và một ngày nhanh chóng đi qua, mặt trời đã bắt đầu nghỉ ngơi trong khi tôi vẫn lúng túng loay hoay với núi công việc. Rồi tôi lo rằng sẽ không học được gì nhiều trong khi thanh xuân đã qua mấy mùa lá rụng,
Tôi muốn viết lên nhưng lại sợ câu từ thô kệch làm người đọc khó chịu, khó hiểu nhưng rồi tôi thấy điều đó có sao đâu. Tôi viết để thỏa mãn tôi, thỏa mãn sự khát khao muốn cất giữ thật nhiều cảm xúc vụng về của thanh xuân. Và rồi tôi nhận ra thanh xuân này tôi có nhiều nỗi lo quá. Tan ca tôi nấn ná với cái bàn làm việc và không biết mình đã có thể ra về hay chưa, tôi chọn cầu lông là môn thể thao theo để theo đuổi, tôi chơi cầu lông vì tôi cần phải khỏe mạnh, tôi chơi cầu lông vì tôi lo lắng mai này mình đột quỵ vì sức khỏe không tốt. Và quan trọng tôi chọn cầu lông vì tôi muốn thoát ra thế giới cô đơn của mình. Thể thao giúp người ta giải tỏa stress, trút những tủi hờn, thất vọng, đau đớn của cuộc đời để mạnh mẽ vượt qua nó.
Có lúc tôi nghĩ rằng “ôi thanh xuân mình sao nhàm chán thế, đi làm rồi về nhà, nếu không có cầu lông chắc sẽ buồn tẻ đến mức nào”. Tôi 23, đã đi qua ¼ cuộc đời, đã từng yêu rất sâu đậm một người, đã trải qua cảm giác thất tình là gì. Tôi là chị cả trong nhà, đã từng rất ghét vai trò làm chị, đã từng rất sợ phải lo toan cho gia đình, đã rất phẫn nộ cho số phận phải mang trên mình gánh nặng gia đình nhưng thay vì cứ trách móc hờn giỗi lên ai đó, tôi chọn cho mình lối thoát bằng cách mộng mơ viễn tưỡng tương lai sẽ sớm tốt đẹp thôi.


Vậy đó, sau cùng tôi vẫn là tôi của ngày hôm nay, vẫn là chú chim cánh cụt muốn bay nhưng không thể.

Thứ bảy buồn

Anh ơi! Có một điều trong cuộc đời em sẽ không bao giờ nói với anh, rằng…. em đã thích anh, tình cảm em giành riêng anh đã ngày một dần lớn lên trong em. Nhiều lần tim em đã loạn nhịp khi được gần bên anh, chỉ là em muốn giấu đi những rung động.  Hay cố gắng che đi sự yếu đuối của mình, sự vụng về của con tim và hy vọng anh không nhìn thấy những cử chỉ ngây dại đó.
Tình cảm đến với em thật nhanh, mới đầu chỉ là cảm giác ngưỡng mộ,  rồi lớn dần thành cảm nắng và giờ đã thích anh mất rồi. Về ngoại hình anh không có gì đặc biệt, nhìn anh còi nhom ốm yếu và còn không ngầu nữa. Trong khi em luôn mê những anh chàng ngầu và chất lự, nhưng anh mang cho em cảm giác an toàn. Anh tốt bụng, có bản lĩnh và rất giỏi chuyên môn, bấy nhiêu đấy đã làm em ngất ngây anh rồi. Theo cảm nhận của em thì anh rất hay thương người, tận tâm, sẵn sàng ra tay giúp đỡ mọi người một cách hồn nhiên không tính toán hay mục đích. Em tin điều đó, dường anh nói gì em cũng tin, có lẽ em cũng ngốc như cô gái trong bài Ngốc của Hương Tràm.
thứ bảy buồn-1
Ngày anh nói với em, anh còn thương người cũ lắm, lo lắng và không biết người ấy sống có ổn không. Khi nghe anh tâm sự những điều đó thì tim em đã đau một chút rồi nỗi đau nhói lên từng cơn khi đêm về. Em hiểu sự quan tâm, lo lắng đó vì em cũng đã từng quan tâm cho người con trai em yêu hơn 3 năm và đã xác định rằng sẽ lấy người ấy. Vì thấu hiểu và bản thân cũng đã từng trải qua cảm giác đó nên em cũng bớt buồn và tự trấn an mình là vì anh chưa tìm được người thích hợp. Rồi tình cảm của em với anh như mưa dầm thấm lâu, anh và em ngày nào cũng gặp mặt, làm việc chung và anh còn chia sẻ nhiều thứ cho mọi người trong đó có em nữa. Cái gì đến cũng đến, tình cảm trong em cũng lớn dần dần, lí trí em đang ngăn chặn cơn mưa thôi rơi để lòng em thôi thích anh nhưng dường như không được thì phải. Em luôn tự hỏi bản thân nếu đã thích anh thì sao không nói ra? Nhưng thật lòng em không đủ can đảm và  không dám đánh đổi để mất đi một người anh là anh.
Ngày anh nói với em là anh mới quen một bạn gái, em thấy cảm xúc trong em rất lạ. Em vui, vui vì cuối cùng cũng đã có người con gái giúp anh quên đi người yêu cũ, chăm sóc, tâm sự với anh những lúc anh yếu lòng. Em buồn, buồn vì em thích anh mà, đâu ai muốn người mình thích có người yêu đâu nhưng dù vậy niềm vui vẫn hơn nỗi buồn nên thành ra vẫn có thể nói là em vui khi anh có người thương. Mặc dù vậy anh vẫn ân cần với em và bao người khác, chính vì sự ân cần vô điều kiện của anh làm em thích anh, từ khi anh có bạn gái em đã giữ khoảng cách với anh về hành động cũng như lời nói, để tự nhắc nhủ bản thân rằng em không được yêu anh thêm nữa. Em làm rõ quan điểm anh là anh trai, không hơn không kém và em cũng là đứa em gái không thể khác đi được. Em biết anh cũng có thương và lo cho em nhưng chỉ vai trò là anh trai, em gái. Có những hành động của anh khiến em ảo tưởng, mà chính em suy diễn đấy chứ vì anh cũng đâu có ý gì phải không anh?
Thứ bảy tuần này là thứ bảy buồn nhất từ lúc gặp anh, nằm dài trên giường với ánh mắt xa xăm, bài nhạc của Hương Tràm làm tim em đau nhói. Thì ra em cũng là đứa ngốc, ngốc khi cứ nghĩ ngoài về anh, ngốc vì biết tình cảm không thể đến với nhau mà cứ mơ mộng hoài.

Bánh bèo thích chủ nhật

Nguồn: Pinterest  Như mọi lần, chủ nhật của Hà có rất nhiều điều thú vị. Hà không ra ngoài bon chen với ánh nắng ban mai. Hà tự cho mì...