Anh ơi! Có một điều trong cuộc đời em sẽ không bao giờ nói với anh, rằng…. em đã thích anh, tình cảm em giành riêng anh đã ngày một dần lớn lên trong em. Nhiều lần tim em đã loạn nhịp khi được gần bên anh, chỉ là em muốn giấu đi những rung động. Hay cố gắng che đi sự yếu đuối của mình, sự vụng về của con tim và hy vọng anh không nhìn thấy những cử chỉ ngây dại đó.
Tình cảm đến với em thật nhanh, mới đầu chỉ là cảm giác ngưỡng mộ, rồi lớn dần thành cảm nắng và giờ đã thích anh mất rồi. Về ngoại hình anh không có gì đặc biệt, nhìn anh còi nhom ốm yếu và còn không ngầu nữa. Trong khi em luôn mê những anh chàng ngầu và chất lự, nhưng anh mang cho em cảm giác an toàn. Anh tốt bụng, có bản lĩnh và rất giỏi chuyên môn, bấy nhiêu đấy đã làm em ngất ngây anh rồi. Theo cảm nhận của em thì anh rất hay thương người, tận tâm, sẵn sàng ra tay giúp đỡ mọi người một cách hồn nhiên không tính toán hay mục đích. Em tin điều đó, dường anh nói gì em cũng tin, có lẽ em cũng ngốc như cô gái trong bài Ngốc của Hương Tràm.

Ngày anh nói với em, anh còn thương người cũ lắm, lo lắng và không biết người ấy sống có ổn không. Khi nghe anh tâm sự những điều đó thì tim em đã đau một chút rồi nỗi đau nhói lên từng cơn khi đêm về. Em hiểu sự quan tâm, lo lắng đó vì em cũng đã từng quan tâm cho người con trai em yêu hơn 3 năm và đã xác định rằng sẽ lấy người ấy. Vì thấu hiểu và bản thân cũng đã từng trải qua cảm giác đó nên em cũng bớt buồn và tự trấn an mình là vì anh chưa tìm được người thích hợp. Rồi tình cảm của em với anh như mưa dầm thấm lâu, anh và em ngày nào cũng gặp mặt, làm việc chung và anh còn chia sẻ nhiều thứ cho mọi người trong đó có em nữa. Cái gì đến cũng đến, tình cảm trong em cũng lớn dần dần, lí trí em đang ngăn chặn cơn mưa thôi rơi để lòng em thôi thích anh nhưng dường như không được thì phải. Em luôn tự hỏi bản thân nếu đã thích anh thì sao không nói ra? Nhưng thật lòng em không đủ can đảm và không dám đánh đổi để mất đi một người anh là anh.
Ngày anh nói với em là anh mới quen một bạn gái, em thấy cảm xúc trong em rất lạ. Em vui, vui vì cuối cùng cũng đã có người con gái giúp anh quên đi người yêu cũ, chăm sóc, tâm sự với anh những lúc anh yếu lòng. Em buồn, buồn vì em thích anh mà, đâu ai muốn người mình thích có người yêu đâu nhưng dù vậy niềm vui vẫn hơn nỗi buồn nên thành ra vẫn có thể nói là em vui khi anh có người thương. Mặc dù vậy anh vẫn ân cần với em và bao người khác, chính vì sự ân cần vô điều kiện của anh làm em thích anh, từ khi anh có bạn gái em đã giữ khoảng cách với anh về hành động cũng như lời nói, để tự nhắc nhủ bản thân rằng em không được yêu anh thêm nữa. Em làm rõ quan điểm anh là anh trai, không hơn không kém và em cũng là đứa em gái không thể khác đi được. Em biết anh cũng có thương và lo cho em nhưng chỉ vai trò là anh trai, em gái. Có những hành động của anh khiến em ảo tưởng, mà chính em suy diễn đấy chứ vì anh cũng đâu có ý gì phải không anh?
Thứ bảy tuần này là thứ bảy buồn nhất từ lúc gặp anh, nằm dài trên giường với ánh mắt xa xăm, bài nhạc của Hương Tràm làm tim em đau nhói. Thì ra em cũng là đứa ngốc, ngốc khi cứ nghĩ ngoài về anh, ngốc vì biết tình cảm không thể đến với nhau mà cứ mơ mộng hoài.